Trong xã hội hiện đại, thành công thường được đo đếm qua vật chất: nhà lầu, xe hơi và có nhiều tiền tỷ trong tài khoản ngân hàng. Tuy nhiên, vợ chồng tôi, dù trình độ học vấn cao, lại chưa thể mua một chiếc ôtô dù đã làm việc suốt 20 năm. Vì vậy, trong mắt nhiều người, chúng tôi bị coi là kém cỏi, không thành đạt.
Thu nhập không cao, nên vợ chồng tôi phải nỗ lực hết mình để nuôi dạy hai con ăn học đại học, bởi chúng tôi tin rằng đầu tư vào con cái chính là đầu tư cho tương lai. Tuy nhiên, do phải tập trung vào việc chăm lo cho con cái, chúng tôi chưa có đủ điều kiện mua ôtô riêng. Mỗi lần về quê, chúng tôi vẫn chọn đi tàu hỏa vì đây là phương tiện tiết kiệm dù mất nhiều thời gian.
Để tiết kiệm chi phí, chúng tôi sống một cách giản dị. Hàng ngày, chúng tôi mang cơm đi làm, quần áo đủ dùng, nhưng không mua sắm những thứ xa xỉ. Vợ tôi, dù gần 50 tuổi, chưa từng ăn sáng ngoài quán, và mỗi người chỉ có hai đôi giày dép. Chúng tôi tiết kiệm không phải vì thiếu thốn, mà vì muốn dành phần lớn thu nhập cho việc học của các con.
Chúng tôi cũng dành một phần thu nhập để giúp đỡ những người khó khăn hơn. Tham gia các hoạt động từ thiện và hỗ trợ cộng đồng khiến chúng tôi cảm thấy hạnh phúc, vì dù không dư dả, chúng tôi vẫn có thể chia sẻ một phần nhỏ cho những người cần giúp đỡ.
Tuy nhiên, những hy sinh này đôi khi bị người khác hiểu lầm. Nhiều người cho rằng vợ chồng tôi "có ăn, có học" nhưng vẫn sống trong khu tập thể cũ, không có ôtô và không làm giàu. Họ so sánh chúng tôi với những người không cần học cao mà vẫn giàu có nhờ kinh doanh bất động sản. Những lời chỉ trích này đôi khi khiến chúng tôi cảm thấy chạnh lòng, nhưng chúng tôi hiểu rằng họ chỉ nhìn vào bề ngoài mà không biết hết câu chuyện phía sau.
Với chúng tôi, thành công không chỉ ở vật chất. Chúng tôi tự hào vì đã nuôi dạy con cái nên người, có tri thức và đạo đức, đang trên con đường thành công. Chúng tôi tin rằng những nỗ lực hiện tại sẽ mang lại thành quả lâu dài cho gia đình, dù có thể phải mất nhiều năm mới thấy được kết quả.
Chúng tôi tin rằng giá trị thực sự của một con người không phải ở những gì họ sở hữu, mà ở những gì họ đã đóng góp cho gia đình, cộng đồng và xã hội. Dù không có nhà lầu hay xe hơi, chúng tôi vẫn cảm thấy tự hào về những gì đã làm được. Dù cho những lời chỉ trích có như thế nào, vợ chồng tôi sẽ tiếp tục sống giản dị, tập trung vào những giá trị bền vững, để xây dựng một tương lai tốt đẹp cho con cái và cộng đồng.
Cuối cùng, đối với những người chỉ đánh giá thành công qua vật chất, liệu họ có hiểu rằng: "Giá trị thật sự của một con người không phải ở những gì anh ta có, mà ở những gì anh ta cho đi và những giá trị anh ta xây dựng"?
Xuân Vinh